Vu Lan 2024
Every year during the seventh lunar month, Vietnamese Buddhist monasteries around the globe come alive
TẠP CHÍ CỦA KIỀU BÀO VÀ PHẬT TỬ VIỆT NAM TỴ NẠN TẠI CỘNG HÒA LIÊN BANG ĐỨC
TẠP CHÍ CỦA KIỀU BÀO VÀ PHẬT TỬ VIỆT NAM TỴ NẠN TẠI CỘNG HÒA LIÊN BANG ĐỨC (Zeitschrift der Vietnamesen und Buddistischen Vietnamflüchtlinge in der Bundesrepublik Deutschland)
Lời nói đầu
Đây là lời nói đầu trong mọi lời nói đầu của 25 năm qua, khi mà báo Viên Giác đã hiện hữu tại quê hương Đức Quốc nầy.
Số 1 Viên Giác bộ cũ ra ngày 1 tháng 1 năm 1979, đúng ra thì đến ngày 1 tháng 1 năm 2004 mới chẳn 25 năm; nhưng năm nay Chùa Viên Giác kỷ niệm 25 năm thành lập. Do vậy mà báo Viên Giác nhân cơ hội nầy cũng làm lễ kỷ niệm lần tuổi thứ 25, trong khi còn non mấy tháng nữa mới đúng tròn tuổi của nó.
Trong 25 năm ấy với 8 số báo bộ cũ và 135, 136 số bộ mới, chính tôi là người đã viết hơn 140 Thư Tòa Soạn và trong hơn 140 Thư Tòa Soạn ấy đã trải qua 25 lần của Xuân Hạ Thu Đông, chưa bao giờ gián đoạn. Chúng tôi là con suối của mùa Xuân, chảy róc rách suốt năm nầy qua tháng nọ, mỗi năm 6 số và mỗi lần từ ít đến nhiều, hiện nay đã gần 6.000 độc giả và được phân phối đến 38 quốc gia trên thế giới.
Dòng suối ấy chảy từ tâm tư tình cảm của chúng tôi, của những người trong Ban Biên Tập, chảy vào sông sâu, hồ lớn. Đó là tấm lòng của quý độc giả bốn phương và trở thành những đợt sóng triều dâng ngoài biển cả trong công cuộc đấu tranh cho Tự Do Tôn Giáo ở quê nhà và cho một Việt Nam Độc Lập, phú cường thịnh trị ở ngày mai.
Viên Giác là một tạp chí bé nhỏ, khởi đi từ những tấm lòng như thế và phát xuất từ Đức Quốc và kể từ 25 năm qua, lúc nào cũng được chính quyền Liên Bang Đức sẵn sàng tài trợ cho văn hóa của Tôn Giáo nầy, ngoài sự đóng góp của đồng bào Phật Tử khắp các châu. Vì thế Viên Giác đã và sẽ được sống mãi mãi với mọi người.
Hai mươi lăm năm trôi qua, đúng là một phần tư của thế kỷ, tôi là Chủ Nhiệm của tờ báo nầy và đã đứng mũi chịu sào suốt một khoảng thời gian dài như thế, không dám bỏ bê một lần xuất bản nào, vì sợ độc giả trách móc và cũng không dám lơ đểnh trong một phút giây nào, dầu cho thân thể có chút cảm lạnh với thời tiết. Không ai cho phép tôi và tự mình cũng không cho phép mình như thế; nên dòng suối ấy suốt 25 năm qua vẫn chảy. Rồi đây tôi chưa biết thế nào nữa; nhưng có lẽ tôi chỉ còn là: Sáng lập Chủ Nhiệm mà thôi. Dành chỗ đứng ấy cho những người đi sau kế tục. Cũng như thế ấy, ngôi Chùa Viên Giác nầy sau 25 năm sáng lập và trụ trì, bây giờ tôi đã trao qua cho đệ tử của mình tiếp tục những gì tôi đã thực hiện bấy lâu nay. Còn tôi sẽ trở về vị trí là một “Phương Trượng” của chùa; chỉ khi nào cần thiết mới xuất hiện chứ không còn thường xuyên như thuở xưa nữa.
Xin cảm ơn chư Phật Tử xa gần đã hỗ trợ cho Viên Giác lâu nay và mong rằng những năm tháng tiếp theo quý vị cũng còn là những thành viên tích cực nhất của Chùa Viên Giác, là độc giả của Báo Viên Giác và cũng là một cổ động viên của cơ quan ngôn luận nầy nữa.
Xin cảm ơn chư Phật và chư vị Bồ Tát đã gia hộ cho con có được một sức khỏe bền bỉ, suốt trong 25 năm qua chưa bỏ một lần viết lời tựa cho báo Viên Giác và cũng trong suốt 25 năm qua chưa bao giờ bị con bệnh hành hạ quá 3 ngày và nhờ đó mà con có đủ nghị lực nội tại để chiến thắng với chính mình, hướng đời mình và tha nhân vào con đường chân thiện mỹ.
Đời là thế và Đạo cũng vậy thôi! nhiều khi cũng phũ phàng và lắm sầu muộn; nhưng tôi đã chấp nhận khó khăn để vượt qua thì không có một thử thách nào mà không cần phải tôi luyện. Tất cả là những bài học vô giá cho cuộc đời tu học và hành đạo của mình.
Có lẽ quý vị đọc những Lời Tòa Soạn trong suốt 25 năm ấy chẳng thấy có gì vui và hấp dẫn. Vì đây không phải là một câu chuyện tiểu thuyết mà là một chuỗi sự kiện xuyên suốt một khoảng thời gian dài ấy. Đôi khi có sự trùng lặp của các lễ Phật Đản, Vu Lan, Tết Nguyên Đán v.v… nhưng mong rằng mỗi lần Xuân đến là mỗi lần đổi thay. Do vậy mà Thư Tòa Soạn cũng sẽ có những bộ mặt và cách nhìn mới của thời điểm ấy. Vì lẽ thời gian sẽ không dừng lại bất cứ một nơi nào và ngay cả không gian cũng như thế. Tục ngữ có câu: “Người ta không thể tắm hai lần trong một dòng nước” cũng nằm trong ý nghĩa nầy.
Biết đâu nhiều năm sau nữa tôi còn sống ở đời nầy, sẽ dở lại chồng sách báo cũ để xem và biết được rằng trong 25 năm ấy tôi đã làm việc miệt mài như dòng suối nhỏ kia, nhằm giúp cho đời có được những giọt nước luân lưu bất tận, để kết chặt vào nhau, tạo thành một tinh thể nhiệm mầu.
Đây có thể xem như tác phẩm thứ 35 của mình và cũng trong năm nầy (2003) tác phẩm thứ 36 và 37 sẽ được xuất hiện để cống hiến cho đời, cho đạo một chút tin yêu khi bản thân tôi là một người tu, còn chịu bốn ơn trọng nơi hai vai của mình, trong đó có ơn nghĩa của Đàn Na Tín Thí.
Vào một sáng mùa Xuân 2003 tại thư phòng Chùa Viên Giác.
Viết để kỷ niệm 25 năm xuất bản Báo Viên Giác và 25 năm thành lập Chùa Viên Giác
Thích Như Điển
Nguồn tin: viengiac.de